Thứ Năm, 5 tháng 7, 2007

Tình yêu muôn mặt

Cô ngồi trước mặt Trị ung dung, dịu dàng: "Anh dùng cà phê phải không?". Trị im lặng vì cô vẫn nhớ sở thích của mình. "Em vào thẳng luôn vấn đề để khỏi mất thời gian nhé!". Ngừng một lát cô tiếp: "Em biết anh không vui khi em có dự định sẽ bán căn nhà, nhưng em muốn thay đổi hoàn toàn, em không muốn có một chút gì làm khơi lại trong lòng em những kỷ niệm có liên quan đến anh. Em mong anh thông cảm...".

Trị lặng im, từ nãy giờ Trị chưa phát biểu một tí gì từ câu xã giao cho đến cảm nghĩ. Giờ nghe câu này, Trị cảm giác như mình vừa bị hụt chân, đúng hơn là thất vọng. Trị thấy mình thiếu rộng lượng vì muốn nổi nóng nhưng anh kìm lại và vẫn im lặng.

"Anh sao vậy?". Trị hít sâu và nhìn ra ngoài, phía sau khung cửa gỗ xinh xinh kia có thể là sự dễ chịu của một ai đó, thì với anh ngay bên trong này đang cố nén lại cơn thịnh nộ như ngọn núi lửa dâng lên trong lòng. Nhạc thơ thới đẩy đưa trong khi cô gấp gáp buộc anh trả lời chỉ trong tích tắc. Hình như cô hiểu và cô cũng im lặng.

Lời đề nghị của cô như một đòn giáng thẳng vào mặt Trị rằng tôi không muốn có một chút gì vương vấn về anh dù chỉ trong kỷ niệm. Trị cố nói nhỏ nhẹ: "Em chờ thêm một thời gian nữa được không? Nếu em muốn thay đổi thì anh sẽ tìm cho em căn nhà khác. Còn chỗ đó để anh ở". Nói xong câu đó, Trị thấy đau lòng.

Xe dừng lại trước căn nhà nhỏ nhưng khang trang ở khu xây dựng liền kề. "Ở đây rất yên tĩnh và thoáng mát. Anh tìm mãi mới chọn được cho em chỗ này!". "Em đâu cần ở căn nhà đắt tiền như thế. Em chỉ muốn thay đổi, vì nơi cũ có quá nhiều kỷ niệm giữa em và anh, thế thôi".

"Em ghét anh đến thế sao? Chẳng lẽ không thể xem nhau là bạn?". "Thương chứ sao ghét. Vì còn thương mà không giữ được nên em muốn quên anh”. Trị cười: "Bộ em tưởng anh còn yêu em sao? Anh gần như quên được em rồi. Em không nhớ lý do tại sao chúng mình chia tay nhau?".

Cô ngạc nhiên nhìn anh, ánh mắt cô rất lạ và Trị không biết cô đang nghĩ gì, nhưng ánh mắt đó làm anh thấy mình tàn nhẫn trong câu nói vừa rồi. Thế là cả hai quyết định không chọn căn nhà đó mà cô vẫn ở lại căn nhà cũ của hai người.

Bẵng một thời gian khá lâu. Không hiểu sao chiều nay con đường cùng những bóng râm thân thuộc đã đưa anh trở về căn nhà cũ. Tần ngần một lát anh mới gõ cửa. Cô ngạc nhiên nhưng hạnh phúc trước sự xuất hiện của anh.

Lần này thì anh nói: "Hãy chấp nhận anh như một người bạn thân, có được không em?". Cô nghiêng đầu suy nghĩ: "Để xem em có làm được vậy không. Còn giờ thì anh cứ vào nhà đã". Anh bước vào hơi ngần ngại vì cô chưa trả lời anh câu hỏi đó. Thế nhưng anh sẵn sàng đón nhận mọi quyết định từ nơi cô.

Đợi anh ngồi xuống, cô hỏi: "Anh còn nhớ lý do mình ly hôn? Vì anh cho rằng em hay đòi hỏi ở anh trách nhiệm, quản lý, nhắc nhở, sửa lưng mỗi khi anh nói gì đó, làm gì đó mà em thấy không phù hợp... Tóm lại, làm bạn là sự tự do không ràng buộc? Anh muốn gì thì tùy và tự chịu trách nhiệm. Làm bạn không có quyền can dự vào chuyện riêng tư, cũng không chờ đợi bất cứ điều gì từ mối quan hệ này? Làm bạn thì cũng không sở hữu... Liệu anh có chịu được?".

Giọng nói dịu dàng nhưng quá tỉnh táo của cô làm anh thấy mình bỗng dưng trở nên lố bịch. Tình cảm và lý trí được cân phân theo mọi qui ước. Phải chi khi nãy anh đừng nói ra suy nghĩ đó thì sẽ không rơi vào hoàn cảnh khó chịu này.

Anh muốn đứng ngay dậy và phóng ra xe tức thì, nhưng anh... chùng chân. Lý lẽ đàn bà và bản lĩnh đàn ông đang đối lập nhau trong mực thước. Cô vẫn khôn ngoan, sắc bén từng chi tiết một, còn anh, gã khờ khạo thiếu thốn, giẫy giụa muốn được yêu thương, chăm sóc, nhưng khi phải ràng buộc lại trở giọng uể oải...

Sau đó và những ngày sau đó nữa, người ta thấy anh thường lui tới nhà cũ. Còn cô tay khệ nệ với đủ thứ thức dùng sau mỗi chiều cuối tuần. Trông cô bình thản, nhìn anh tươm tất, người ta nghĩ ngay hai người chắc sắp làm giấy đăng ký kết hôn lại.

Nhưng không ai biết được phía sau sự bình lặng và hạnh phúc đó, họ đến với nhau ngang bằng từ một tình bạn, họ trả cho nhau tự do và chỉ ràng buộc nhau bằng sự tự nguyện. Có lẽ họ đã trải qua một đoạn đời với khá đắt để rút kinh nghiệm từ chuyện hôn nhân lần đầu.

Bây giờ dầu có hay không tờ giấy kết hôn đó cũng chẳng có gì là quan trọng. Vì họ đã nhận ra từ trong sâu thẳm của chính mình, họ đã thuộc về nhau không thể rời xa. Nhưng họ phải bắt đầu lại từ tình bạn để biết tôn trọng và nâng niu tình yêu sau này.
Hà Vũ Minh Thư

Không có nhận xét nào:

Your Ad Here
Ngọc Mi blog là một blog dành cho người lớn được cập nhật hàng ngày.Đó là những câu truyện, những hình ảnh nóng bỏng gợi cảm nhất giúp cho các bạn có thể giải trí sau những giây phút làm việc căng thẳng nơi công sở.

Chúc mọi người vui vẻ tại Ngọc Mi blog ;)
Số người đăng ký nhận bài của Ngọc Mi Blog hàng ngày :







Đăng ký Feed

Enter your email address:

Delivered by FeedBurner

Subscribe in a reader

Add to Google Reader or Homepage

Subscribe in NewsGator Online

Subscribe in Rojo

Add Ng?c Mi Blog to Newsburst from CNET News.com

Add to My AOL

Subscribe in FeedLounge

Add to netvibes

Subscribe in Bloglines

Add to The Free Dictionary

Add to Plusmo

Subscribe in NewsAlloy

Add to Excite MIX

Add to netomat Hub

Add to flurry

Add to Webwag

Add to Attensa

Add Ng?c Mi Blog to ODEO

Subscribe in podnova

Add to Pageflakes

I heart FeedBurner

Enhanced by

Get Free Shots from Snap.com
Powered By Blogger

Job-a-matic

Nhãn

Lưu trữ Blog